Thiên thần, ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố
Phan_16
CHAP 78 (3)
– Julia. – gõ cửa – Julia! Julia? Em xong chưa?
Gọi hoài chả thấy đáp, anh mất kiên nhẫn, tự tiện mở cửa phòng bước vô. Đập vào mắt anh là một cái chuồng heo. Nói chưa nhỉ? Tuy bình thường Julia rất trầm tính và luôn giữ được hình tượng người con gái hoàn hảo, chững chạc, nhưng trong hai việc ăn, ngủ, cô rất trẻ con. Bằng chứng là bình thường rất ham ăn, cũng như lúc ngủ rất hay lăn. Cứ 10 đêm hết 8 đêm lọt giường. Trừ những hôm quá mệt mới không thể quét sạch mớ chăn gối.
Hiện tại là người cô dưới giường, nhưng hai chân lại trên giường. Gối, gấu bông tung tóe. Anh phì cười, đột nhiên trong tiềm thức xuất hiện một suy nghĩ :”Sau này cưới về, ngủ chung giường, cổ có đạp cho mình lọt không nhỉ? Thôi tới đó, ôm chặt thiệt chặt, sẽ không làm gì được mình!”
Tự tin với suy nghĩ đó, anh cười nhẹ lay lay Julia. Cô trở mình, miệng thì thầm, có lẽ là nói mớ :
– Darkness anh tránh ra… khỏi đầu tôi đi! Tim tôi kiệt sức mất.
Ngẩn ra giây lát, anh vui mừng, ôm lấy Julia, cuối xuống, nhẹ đặt lên môi cô một nụ hôn. Cô ngay lập tức tỉnh dậy, nhìn anh ngạc nhiên. Darkness cười:
– Mau mau chuẩn bị đi chơi với tôi!
Anh nói xong bỏ ra ngoài để Julia nằm ngơ ngác. Đầu óc cô vốn rất thông minh nhưng lại cực chậm tiêu trong những trường hợp này.
Nhưng có phải vừa rồi, anh vừa hôn cô? Julia đỏ mặt chạy vội vào nhà vệ sinh gào thét :
– Ôi cái nụ hôn đầu của tôi! A!!! Ơ! Nhưng mà sao giống công chúa ngủ trong rừng ý nhỉ? Ờ! Ê! Khoan! Không!!! Trời ơi!!!! Xấu hổ quá đi!!!
CHAP 79
Cô sầu thảm bước xuống nhà đi chơi, mà mặt mày ủ rũ, tâm trạng não nề. Nhìn anh thì bối rối, tim đập vừa nhanh vừa mạnh.
Anh bình thường vốn đã đẹp trai rồi, hôm nay còn phong cách thư sinh nhưng trẻ trung, nhìn còn sát gái hơn. Anh mặc sơmi trắng bên ngoài cài hờ một nút ngay bụng, bên trong là áo thun trơn màu đen, quần jean tụt đen. Tay đeo toàn vòng da bản to, kết hợp đồng hồ, nhìn năng động vô cùng.
Cô mặc áo thun trễ vai, ngang bụng là một sợi dây nịt bản to màu đen, đầy gai thắt hờ, kết hợp quần ngắn màu trắng thanh khiết. Cô mang bata cổ cao, tôn đôi chân thon dài. Tóc cô cột cao chếch sang một bên, rũ xuống bờ vai trắng ngần như suối tóc, trẻ trung. Trước ngực đeo hai sợi dây chuyền, một ngắn không mặt, một dài mặt bướm bằng đá đen.
Tả sơ như vậy, đến với cuộc hẹn hò.
Đầu tiên, anh đưa cô đến một cánh đồng bồ công anh rộng lớn, bát ngát, nhưng vắng vẻ, hoàn toàn tách biệt với sự nhộn nhịp của đô thị tấp nập, ngắm mặt trời lặn. Gió thoang thoảng, không khí trong lành, cảnh đẹp, tạo nên khung cảnh lãng mạn kì dịu. Đúng như cô thích!
Cô vốn không thích những nơi ồn ào, náo nhiệt. Cô đơn giản là thích một mình, à không, hai mình cũng được, nhưng là trong cái không gian yên tĩnh, bình yên, suy nghĩ về những gì đã qua hay sắp tới, hay thả lỏng tâm hồn cho trí tưởng tượng bay xa, hay đơn giản là ngủ! Cô chỉ thích có vậy.
Có lẽ, anh có cùng sở thích với cô, nên mới hiểu cô, có thể tìm được nơi như vậy, khiến cô cảm động a.
– Đẹp không? – anh kéo cô ngồi xuống cạnh gốc cây to, cái cây đại thụ duy nhất của cả khu vườn.
– Ừm. – cô vô thức gật đầu. Cô đang thưởng thức cái khí trời se se lạnh nơi đây. Nằm luôn ra thảm cỏ, hai mắt cô lim dim.
– Nè! Đến đây ngắm mặt trời chứ không phải để ngủ nha. Nếu muốn thì tôi sẽ đưa em đến đây nữa, tha hồ ngủ ha. – anh hơi nhíu mày nhìn con nhỏ vô tư nằm kế mình.
Nghe lời nói của anh, cô bỗng nhiên nhìn thấy một tương lai thật hạnh phúc.
Trên cánh đồng này, có một căn nhà nhỏ xinh, nhưng tiện nghi đầy đủ, tràn ngập tiếng cười. Từ căn nhà ấy bước ra một gia đình bốn người, một cha, một mẹ, một đứa con trai và một đứa con gái, trên môi ai cũng nở nụ cười hạnh phúc. Vấn đề ở đây… trong cái viễn cảnh tương lai mà cô tưởng tượng ra này, người mẹ ấy chính là cô, người cha… không ai khác ngoài người con trai đang ngồi cạnh cô.
Mặt cô đột nhiên nóng ran như đang sốt, tim cô đập nhanh đến nỗi kiệt sức. Nếu là trước kia, cô sẽ hoảng sợ vô cùng vì nghĩ
mình bệnh nan y hay gì đó. Nhưng bây giờ cô biết, đó là do cảm xúc của cô dành cho anh mà thôi. Khẽ liếc sang anh, cô thấy anh đang nhìn cô với nụ cười dịu dàng. Bốn mắt nhìn nhau, trái tim rộn ràng đến lạ thường.
Anh nhìn cô chăm chú. Cô cũng nhìn anh, không có dấu hiệu quay đi. Bốn mắt giáp nhau. Anh hỏi :
– Em thích tôi đúng chứ?
– Cái… Cái đó để nói sau đi! Oa! Mặt trời lặn kìa!
Cô đánh trống lãng. May mắn là lúc đó, mặt trời cũng đang khuất dần sau đường chân trời. Cả bầu trời bị nhuộm cam. Những đám mây cũng đứng yên, lặng người trước cảnh đẹp. Tuy hoàng hôn thường gợi cảm giác buồn bã, nhưng đối với hai người này là khoảnh khắc đẹp nhất của ngày.
CHAP 79 (2)
Xem xong hoàng hôn, anh đưa cô đi ăn ở một nhà hàng Pháp sang trọng nào đó. Tiếp tục tăng ba là đi dạo trên núi ngắm sao.
Trời hôm nay trong và cao, nhiều sao, lấp lánh đẹp tuyệt, nhất là khi ngắm chúng từ trên núi. Anh nắm tay đưa cô đến chỗ đã chuẩn bị trước.
Ánh nến lung linh hai bên đường tạo thành một đường băng tuyệt hảo. Con đường dẫn vào một khu đất nhỏ thưa cây. Trên mỗi cây, anh treo vài tấm ảnh chụp cô, nó, Zoey, anh, Josh, hắn lần trước đi Nha Trang. Nổi bật là 2 tấm bảng to.
Tấm thứ nhất ghi là “Từ khi gặp em, tôi chỉ làm 3 việc”.
Tấm thứ hai ghi là
“Thích em
Nhớ em
Mong gặp em”
(Có ai thấy quen hôm? Hôm thì thoi! ^^! Mà sến gớm! Hờ hờ!)
Cô ngơ ngác nhìn, không nói được gì.
– Tôi thích em! – Darkness nói.
– Tôi…
– Em biết kết quả rồi phải không?
– Ừ… Tôi thích anh, Darkness.- Julia nói toẹt ra, chẳng ngại ngùng gì.
– Jackson. Thật ra tôi tên là Jackson .
– Jack… son? Vậy tại sao…
Darkness hay Jackson chỉ cười. Mọi người tự nhiên gọi anh thế, chứ đâu phải anh đặt tên cho mình đâu.
Sau đó thì hai người lại dung dăng dung dẻ ra về.
Charlie khi biết chuyện cũng chẳng có gì ngạc nhiên, bởi cậu đã biết mình sẽ thua từ lúc cá cược rồi. Thôi! Quân tử nhất ngôn, cậu sẽ nói chuyện với pama. Và hôn ước được giải quyết ổn thỏa. Buồn đấy! Vùi đầu vào công việc để quên đi vậy…
…
Căn nhà của nó suốt kì nghỉ phải nói là náo nhiệt, cứ như có khủng bố ý.
Sáng thì ngủ tới trưa dậy, ăn sáng kiêm ăn trưa, đi chơi mỗi ngày một nơi, rồi ăn chiều, tối đi bar, khuya đua xe tới sáng mới về nhà. Mà về tới nhà thì loạn không chịu được. Hàng xóm xung quanh sắp kiện nhà nó rồi!
Thời gian trôi mau, cuối cùng cũng đã tới bữa tiệc giáng sinh của trường đêm 24.
Sáu người, sáu kiểu.
Nó đơn giản đầm voan trắng dài ngang gối, cụt tay khoe đôi vai trần trắng muốt, có dải lụa thắt giữa lưng, tóc búi một nữa khá cầu kì.
Julia đổi xì tai, chơi nguyên bộ hồng, dài chấm đất, ren, rúa, dây,… phức tạp, nhưng vô cùng quý phái, sang trọng. Tóc xõa tự nhiên.
Zoey chơi nguyên tông tím đen, đầm đen với hoa văn được cách điệu ở chân váy, dài chấm đất, giày búp bê tím đen. Tóc xõa dài.
Hắn sơmi đen, tay xắn ngang khuỷu, quần jean tụt màu đen, bata đen tuốt. Tai trái đeo khuyên màu đỏ. Hôm nay hắn nhuộm đen, không dựng tóc nữa. (tủ quần áo anh ý toàn màu đen ợ!)
Jackson sơmi trắng, cà vạt đỏ thắt hờ, cũng xắn tay áo đến khuỷu tay. Quần với bata cũng trắng, thư sinh.
Josh trùng hợp sao sơmi tím đen hệt màu của Zoey, tai trái lấp lánh khuyên màu đen. Quần jean đen, giày cổ cao.
Sáu người, ba hót boi và ba hót gơ, tiệc tùng thẳng tiến!!!!!
CHAP 80
Lúc tụi nó đến, hầu như cả trường đã có mặt, sự xuất hiện của tụi nó gây một sự xôn xao không hề nhẹ, xém tí dẫn đến bạo động bởi nhan sắc tuyệt vời hôm nay.
Hắn ngay lập tức khoát vai nó, cũng như Jackson nắm tay Julia đánh dấu chủ quyền. Zoey với Josh cứ chí chóe cãi nhau như hai đứa con nít.
Tụi lớp nó chạy đến :
– Ấy chà! Tình cảm gớm! Nắm tay đồ, khoát vai đồ… – nhìn qua Zoey với Josh – mặc đồ đôi đồ… ha! Ba cái cặp này làm ghen tị quá đi!
– Đôi gì mà đôi? – đồng thanh.
– Cô/Anh bắt chước tôi? – đồng thanh.
– Im đi! – đồng thanh.
Cả hai cùng im lặng hầm hầm nhìn nhau. Cả bọn phá lên cưồi. Xong, lớp nó cũng dần tản ra. Cee, Kayla và Stella cùng lúc đó tiến lại gần. Ba ả mặc váy bó sát còn ngắn. Nếu ba ả đẹp vì sexy, thì tụi nó đẹp vì vẻ đẹp thánh thiện, lạnh lùng, trẻ trung nhưng vô cùng sắc sảo.
– Xin chào, đêm nay ba cô rất đẹp. – Cee nhếch mép. Xem ra ả đã học tập được rất nhiều ở
hai đồng minh mới.
– Ừ. Cảm ơn. Tôi đẹp lâu rồi. – Zoey tay gắp đồ ăn, nói.
– Hừ. Ảo tưởng. – Cee định chửi lại, nhưng thấy Stella ra hiệu nên thôi. Kayla tiến lại, tựa sát người vào Jackson giở giọng, đương nhiên Stella ôm lấy tay Josh, còn Cee bám dính lấy hắn.
– Mấy anh đi chơi với tụi này đêm nay chứ?
Ba chàng nổi hết da gà, cả người cứng đờ nhìn luồng sát khí ngào ngạt.
– Bỏ ra. – nó gằn giọng.
Hắn hơi bất ngờ trước phản ứng của nó. Mặt nó nửa nóng nửa lạnh thật là buồn cười, nhưng thật sự hắn không nghĩ nó sẽ… ghen. Ngay lập tức, hắn thẳng tay đẩy Cee ra, lon ton sang chỗ nó cười hì hì.
Ngược lại với nó, Julia im lặng mà liếc xéo Jackson . Anh đột nhiên thấy ớn lạnh. Thấy phản ứng của cô, ngay và luôn đẩy Kayla ra, lặng lẽ đứng cạnh cô xám hối.
Zoey thì im im. Josh ảo tưởng cho là nhỏ đang giận, tránh Stella, chạy đi lấy thức ăn cho nhỏ.
Ba ả quê quê gượng gạo bỏ đi. Stella nhìn Zoey nhếch mép, ánh mắt sắc lẻm. Ả vừa có một trò để trả thù nhỏ vì đã làm ả mất mặt như vậy.
Sau đó, cả sáu lao vào bàn tiệc để đánh chén.
Giữa buổi tiệc, ban tổ chức đến từng người phát phiếu bầu cho cuộc thi.
…
Cuối buổi tiệc là lúc công bố cuộc bầu chọn King&Queen từ nãy đến giờ. Ông MC nói vào mic :
– Alô! Alô! Các em chú ý nè! Kết quả đã có rồi! Dựa vào phiếu bình chọn của các bạn, thì… người thắng cuộc, trở thành King là… Kevinnnn!
Toàn hội trường vỗ tay rần rần, không bầu cử cũng biết người đó là hắn. Trong khi mọi người tán thưởng, hắn chỉ trưng ra khuôn mặt không quan tâm.
Nhưng khuôn mặt ấy vô cảm không kéo dài được bao lâu, khi thằng cha MC phán thêm câu nữa :
– E hèm! Bí mật cái nè! Để tăng thêm độ hot cho khán phòng ngày hôm nay, King và Queen sẽ có một nụ hôn nồng thắm ngay trên sân khấu. Và Queen không ai khác là…
Anh ta im lặng, làm cả bọn sốt ruột kinh khủng. Hắn nhìn sang nó, cái người trông có vẻ chẳng quan tâm gì, nhưng thực chất lòng như lửa đốt. Cái câu đó như sấm giáng mạnh vào tim nó.
Uầy! Nó ‘hơi’ ghen nếu Queen không phải nó. Đáng lí nó không thèm quan tâm tới mấy cuộc thi này, nhưng mà… có cái phần cộng thêm chết tiệt đó! Giờ nó muốn thành Queen. Nó giật mình. Hình như nó đã bị biến chất từ khi nó yêu hắn! Nó trở nên ích kỉ rồi.
CHAP 80 (2)
Hắn nhìn khuôn mặt đầy… tư tưởng của nó không khỏi buồn cười. Hắn cầm tay kéo nó một nước đi ra khỏi đó. Tụi kia có hỏi, hắn chỉ nhún vai rồi kéo nó đi tiếp. Mặc kệ cái gọi là danh hiệu gì đấy người khác đặt cho mình, hắn là vậy, bất cần đời. Dù gì thì hắn cũng biết chắc danh hiệu Queen là của nó. Nhưng nghĩ tới chuyện hôn nó trước bàn dân thiên hạ, trước quần chúng nhân dân các cấp, hắn khẽ rùng mình.
Thế là hắn kéo nó ra sân sau cho dễ… hành sự.
– Hana.
– Ha… Hả?
– Ban nãy chuyện của Cee, là cô ta…
– Em biết mà. Anh còn phiền lòng chuyện đó à? Em không giận đâu! Anh cứ mặc cô ta đi.
– Thật là em không thấy gì? – hắn cau mày, thấy nó gật đầu, hắn dỗi – Không thấy ghen à?
– Cái đó… cũng không luôn! – nó sợ hắn biết nó đã trở thành con nhỏ ích kỉ nên chối bay biến.
– Hừ. Vậy anh vào trong hôn Queen của anh.
Nó nhíu mày, tay vô thức níu vạt áo hắn. Cảm thấy bị giật lại, hắn quay người nhìn nó :
– Hử?
– Em… không thích… anh… với… – nó cúi gằm mặt xuống, nói lí nhí còn lắp ba lắp bắp chẳng ra đầu đuôi gì, nhưng hắn hiểu.
Hắn nhoẻn miệng cười, cúi xuống sát mặt nó…
Cùng lúc đó, bên trong, tên MC nói tiếp :
– Và Queen chính là… Hana!
Cả trường vỗ tay. Nhìn quanh tìm hai nhân vật chính, nhưng chẳng thấy đâu, cứ như bốc hơi mất.
Bên ngoài, hắn hôn má nó, rồi đặt lên môi nó một nụ hôn dịu dàng.
…
Quay lại vào trong hội trường. Stella chăm chú nhìn Zoey đợi thời cơ ra tay. Khi nhỏ vừa bước vào đúng vị trí đó, ả gạt chân cho nhỏ ngã xuống, rồi đẩy ngã cả xô nước đá lên người nhỏ.
Nước lạnh buốt, cả người nhỏ run lên. Vì quá bất ngờ, Zoey vẫn tròn mắt ngồi bệt dưới đất, với nguyên cái xô còn trên đầu, nước thấm qua bộ váy, ngấm vào da thịt. Người nhỏ rét run.
Josh chạy ngay đến gỡ cái xô ra, đỡ Zoey đứng dậy, nhưng nhỏ lạnh lùng gạt ra. Stella giả tạo đến gần Zoey hỏi thăm :
– Cậu có sao không? Chết rồi! Chắc lạnh lắm! Xin lỗi nha! Mình lỡ chân.
– Là cô? Cô sẽ chết! – Zoey ngay lập tức hiểu ra sự việc, cả khuôn mặt đen lại, hai tay siết thành nắm đấm – Cô động vào nhầm người rồi.
Zoey quay sang cười với Julia, thái độ thay đổi hoàn toàn :
– Tí nữa mày với Hana về sau ha! Tao về trước đây!
Josh lặng lẽ đi theo, không biết chôm của ai được cái áo khoác, choàng lên người Zoey. Cả hai đi taxi về nhà nó. Trên đường về, Zoey liên tục hắt xì, còn Josh luôn miệng hối cha nội lái taxi đi cho nhanh. Tuy nhà nó gần trường, nhưng cũng tốn đến 10 phút chạy xe. Zoey thấy càng ngày càng nóng, trong khi cơ thể càng ngày càng lạnh.
Vừa về tới nhà, là nhỏ phóng ngay đi tắm, xong leo lên giường nằm. Mắt mờ dần, tai ù ù, mũi khó chịu, cả người bắt đầu nóng lên. Xác định là cảm!
– Ngủ dậy là khỏe thôi! Chắc không sao đâu ha! – nhỏ tự trấn an mình theo thói quen. Từ nhỏ đến lớn, có bao giờ khi bệnh mà nhỏ nói với pama đâu, toàn tự lực mà qua khỏi. Nhỏ thật sự không muốn làm phiền ai, lệ thuộc, dựa dẫm vào bất cứ người nào.
Cửa phòng nhỏ đột nhiên mở ra.
– Trộm… sao? – nhỏ thều thào, nhưng chẳng còn tí sức lực nào nữa.
CHAP 81
Một khuôn mặt điển trai, quen thuộc ló ra. Không biết sao, khi thấy khuôn mặt này, tim Zoey lại khẽ nhói đau.
– Jo… Josh hả?
– Ừ. Tôi đây. – Josh đem theo vào một tô cháo, ly nước, vài viên thuốc, một thau nước nhỏ và một cái khăn mặt – Tôi có mua cháo và thuốc cho cô này.
– C… Cám ơn! Anh cứ để đó rồi ra ngoài đi. Tôi sợ sẽ lây bệnh cho anh. – Zoey nói, giấu mặt dưới lớp chăn. Mặt nhỏ dù đã rất nóng, nhưng vẫn nóng hơn nữa khi Josh lại gần. Tim nhỏ đang đập rất mạnh, rất nhanh, nhỏ sợ sẽ bị Josh nghe thấy.
Josh kéo chăn xuống, tay khều nhẹ mấy sợi tóc mái trước trán nhỏ, cúi sát xuống, cụng trán mình vào trán nhỏ, để so nhiệt độ cơ thể. Hai khuôn mặt sát đến nỗi, nhỏ cảm thấy ngộp thở, tim càng ngày đập càng nhanh hơn. Đứng lên bình thường, Josh giật phăng cái chăn ra :
– Sốt mà đắp chăn! Cô có vấn đề á? Cô muốn bị não bị nướng chắc?
– Đó là chuyện của tôi! Liên quan gì đến anh! – dù không còn sức, nhỏ vẫn cố gắng cãi.
– Tất nhiên là liên quan!
– Tại sao?
– Ngốc! Tại vì cô là cô gái tôi thích. Giờ ăn nhanh đi rồi uống thuốc, sau đó ngủ một giấc.
Zoey không còn nói được gì. Phát ngôn gây sốc, rồi quan tâm chăm sóc thế này… Lần đầu tiên nhỏ thấy bối rối như vầy. Uầy! Chắc là do sốt nên đầu óc không được minh mẫn thôi! Ừ! Chắc chắn là thế!
Zoey ngoan ngoãn ăn hết tô cháo, nhưng sau đó nằm phè ra giường nhắm mắt định đi ngủ, tiếng Josh đã the thé kế bên :
– Ê! Khoan ngủ! Sao không uống thuốc hả?
– Đắng lắm!
– Chưa uống sao biết đắng!
– Anh có thấy mấy cái viên này rất là khủng bố tinh thần người uống không? To thế này này! Không thích uống.
– Tôi hỏi cô lần cuối. Có uống không? Đừng để tôi dùng vũ lực.
– Không uống!
– Ok! Là cô ép tôi.
Josh hớp một ngụm nước, cho hết mớ thuốc vào miệng, ấn giữ hai tay Zoey xuống giường cho nhỏ khỏi loi nhoi vùng ra. Sau đó thì… môi kề môi. Thuốc từ miệng Josh chạy theo dòng nước chảy xuống miệng Zoey. Mắt nhỏ mở to hết cỡ, quên luôn vùng vẫy mà vô thức nuốt hết mớ thuốc.
– Tốt. Ngủ đi.
Josh xoa nhẹ đầu nhỏ dịu dàng rồi quay đi nhúng nước cái khăn. Zoey bên này tâm trạng hỗn loạn. Không tin được nụ hôn đầu lại bị cướp trong tình trạng xàm láp như vầy, lại còn bởi tên như vậy. Có nên giết…? Cơ mà… nhóc làm vậy là lo cho nhỏ thôi! Ôi… nhức đầu quá! Thôi. Ngủ một lát rồi tính tiếp vậy.
Chính vì vậy, sau một phút ba mươi giây đấu tranh nội tâm, Zoey đã chìm vào giấc ngủ. Josh ngồi lên giường, nhẹ nhàng đặt cái khăn được xếp làm ba gọn gàng lên trán nhỏ.
Josh lướt ngón tay trên mặt Zoey, nhìn khuôn mặt ngủ của nhỏ, khẽ cười :
– Ra cô cũng có lúc đáng yêu đến vậy.
…
Quay lại bữa tiệc…
Julia đứng cạnh Jacknson, tay mân mê li rượu, nhưng ánh mắt cứ dán chặt vào đối tượng.
Đúng lúc Stella, Kayla và Cee đi ngang, không quên quay sang cười đểu cô thì Julia cố tình đá cái ghế ra. Stella vướng phải chân ghế, ngã xuống, tay quơ trúng tóc Kayla, kéo ả ngã theo, ả lại nắm tóc Cee. Thế là ba ả ngã vào bàn đồ ăn làm cả bàn tung tóe. Không có từ nào phù hợp để miêu tả ba ả lúc này ngoài : nhếch nhác.
Julia nhếch mép, nhìn ba ả đầy khiêu khích. Trong khi xung quanh cười rộ lên. Cùng lúc này, nó và hắn quay lại hội trường, trông thấy cảnh tượng này không khỏi buồn cười.
CHAP 81 (2)
– Là bạn cố tình sao? Mình đã làm sai chuyện gì à? – Stella dù rất tức giận vì bị ‘chơi’ lại như vậy, nhưng không làm gì được, vờ thút thít.
– Ủa. Tôi đụng chạm gì tới cô? – Julia khoanh hai tay trước ngực thản nhiên hỏi.
– Bạn gạt chân mình… – Stella bắt đầu khóc lớn, những giọt nước mắt giả tạo.
– Tôi thấy là cái chân ghế làm đó chứ? Cô là người bị gạt cơ mà, mù thật hay cố tình không thấy?
– Bạn…
– Tôi có ý tốt khuyên cô và hai người bạn của cô nên xử lí đống hỗn độn này rồi tự xử lí mình đi. – Julia quay đi, không quên cười đểu. Xung quanh lại rộ lên những tràn cười sỉ nhục.
Sau đó cả bốn về nhà. Trên xe, nghe Julia kể mà nó tức điên. Dám làm cho Zoey chịu lạnh như vậy, gan to thật. Nhưng sức đề kháng của nhỏ đâu có tốt, thể nào cũng dính bệnh cho coi.
Về đến nhà là kéo hết lên phòng Zoey. Vừa mở cửa, cả bọn đã há hốc mồm bởi cái cảnh tượng Zoey nằm gối đầu lên vai Josh, trong khi nhóc ôm trọn nhỏ vào lòng. Cái khăn xếp ba đặt trên trán nhỏ xém xíu rớt. Hai nhân vật này đang ngủ rất ngon lành, thậm chí còn mỉm cười hạnh phúc.
– Thôi… giải tán. Không nên làm phiền đương sự.
Sau đó thì phòng ai nấy về, ngoại trừ hắn là mặt dày lết xác sang phòng nó.
…
Sáng hôm sau,…
Những người bệnh tim trong khu vực bán kính 1km quanh nhà nó phải nhập viện hết, do giật mình bởi tiếng thét kinh thiên động địa của con – nhỏ – nào – đấy – vừa – sốt – cao – tối – hôm – qua.
– Sao… sao anh… Sao anh ở đây?!!! – Zoey ngồi bật dậy, run run nhìn Josh nằm cạnh mình.
– Oáp. – Josh lồm cồm bò dậy – Dậy rồi hả? Ui da! Cái tay tui! Tê quá!
– Sao anh…
– Tại cô hết! Nằm đè lên tay tôi nặng chết được.
– Thế sao hôm qua anh leo lên giường của tôi làm gì?
– Cũng do cô cả. Hôm qua thấy cô hạ sốt, tôi đã định về phòng rồi, mà tự nhiên cô chộp lấy tay tôi, cứ lèm bèm gì đó không chịu để tôi đi. Đứng hoài mỏi chân định leo lên giường ngồi tí khi nào cô buông thì tôi về, mà ngủ quên mất. Túm lại cũng là tại cô thôi!
– Ai tin được anh?
– Tin hay không tùy cô, xem xem cô có mất gì không?
– Anh… Anh… xéo đê! – nhỏ thẳng chân đạp Josh xuống giường.
Nhóc cười khì rồi chạy một mạch về phòng. Dù là thích Zoey, nhưng Josh tối ngày cứ muốn chọc tức cho nhỏ nổi khùng lên mới thôi.
Zoey ngồi yên bất động trên giường, trầm ngâm nhìn theo bóng Josh khuất sau cánh cửa gỗ. Chuyển ánh nhìn xuống bàn tay phải, nhỏ suy nghĩ một lát, rồi thì thầm :
– Tên đáng ghét. Nhưng mà… ấm thật.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian